Một thân một mình sống trong căn nhà rộng mà tôi buồn quá. Càng cô đơn rảnh rỗi lại càng nhớ về thời nuôi con khó khăn, mẹ con rau cháo mà vẫn vui vô cùng. Giờ các con đã lập gia đình, có vợ, có con mà quên hết những kỉ niệm ấy, quên cả bà mẹ già mỗi ngày đều ngóng trông con cháu về.
Tôi là một bà giáo về hưu, có 2 thằng con trai được ăn học đàng hoàng, giờ công việc ổn định nhưng phải cái tội vô tâm, bất hiếu. Nhiều lúc tôi tự hỏi, sao anh em chúng nó lại giống nhau đến thế, giống nhau ở điểm sợ vợ, có hiếu với bố mẹ vợ nhưng lại vô tâm với người mẹ đẻ ra mình.
Con trai mình như vậy nên tôi chẳng có cớ gì để trách móc con dâu, tôi chỉ coi như chúng nó gọi mình một miếng mẹ để phân biệt với người ngoài mà thôi.
Nhà chồng tôi thời trước giàu có, nhiều đất đai nên khi anh mất tôi vẫn nuôi và chăm sóc mẹ già, sau này mấy miếng đất đều là của tôi. Đến khi 2 con lấy vợ, tôi cho mỗi đứa một miếng, tiền xây nhà thì chúng tự vay mượn và nhờ vả bên nhà ngoại. Tôi đã thoải mái đến mức không bắt đứa nào ở chung hay phải chịu cảnh làm dâu mà sao chúng chẳng biết điều.
Ở riêng rồi chẳng cần dính líu gì đến bà mẹ già này nữa. Tôi mong cuối tuần các con về ăn uống một bữa với mẹ mà khó lắm. 3 tháng rồi tôi ốm sốt liên tục, cả ho nữa mà cấm có đứa nào hỏi thăm mẹ một câu. Gọi cho thằng lớn thì nó bảo: “Con có hẹn đưa vợ đi cắt mí, mẹ mua thuốc uống tạm rồi vài hôm nữa con về”. Gọi cho thằng út thì nó cũng kêu bận về nhà ngoại để họp gia đình chuẩn bị cưới đứa em gái vợ. Tôi chán nản cúp máy, nghĩ bụng khéo mình chết thối trong nhà các con cũng chả biết đâu.
Tuần trước tôi nói dối là mình trúng sổ xố 1 tỷ đồng, chẳng phải nói thêm gì các con đã lần lượt kéo nhau về rồi nhao nhao hỏi tờ vé số đâu. Tôi dọn mâm bảo các con ngồi ăn một bữa cho xong xuôi rồi mới đưa nhưng chẳng đứa nào chịu ngồi, cả 2 đứa con trai của tôi đều nóng lòng muốn mẹ đưa tờ vé kia ra. Tôi không đủ kiên nhẫn nên nói thật: “Mẹ nói thế để các con về, chứ mẹ chẳng trúng gì đâu, ngoài thân già này ra mẹ chẳng có gì”.
2 đứa con tôi đều thể hiện thái độ thất vọng ra mặt, đứa con út còn chẹp miệng: “Mẹ đúng là rách việc” rồi ra về.
Nhìn bóng 2 đứa con đi khuất, tôi nghĩ chắc mình sống cô đơn đến chết thôi. Còn lương hưu, còn đất cát thì bán đi mà dưỡng già chứ trông mong gì được vào chúng nó.