Cưới 2 năm chưa có bầu, sốt ruột đi khám, kết quả nội tiết của em kém, kinh nguyệt không đều ảnh hưởng tới việc thụ thai. Sau đó, em cố gắng lo thuốc thang chữa trị, kết hợp cả đông tây y thì tình trạng sức khỏe cũng dần được cải thiện. Năm ngoái ăn tết xong, em phát hiện có bầu. Khỏi phải nói khi ấy em đã mừng tới cỡ nào. Nhất là chồng em, vì quá mong con nên thấy vợ thử thai hai vạch, anh sung sướng gọi điện khoe hết với bố mẹ anh em.

hình ảnh

                                           Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Những ngày em mang bầu là những ngày em hạnh phúc nhất. Chồng em chăm vợ chu đáo cẩn thận. Mỗi lần tới lịch đi khám thai là anh chủ động xin nghỉ làm để đưa em đi. Thi thoảng nghe vợ hỏi anh thích con trai hay con gái, anh chỉ cười đáp:

“Con nào anh cũng thích. Đẻ xong đứa này, mình lại đẻ tiếp. Với anh cứ đông con là vui”.

Nghe chồng nói thế em cũng mừng vì không bị áp lực giới tính. Thực tế nhiều người đàn ông vẫn còn gia trưởng trọng nam khinh nữ lắm. Em chỉ sợ anh cũng thế mà thật may tư tưởng của anh lại tiến bộ hơn hẳn.

Chờ đợi mãi cũng tới ngày em sinh. Hôm ấy cả bà nội bà ngoại chưa lên kịp chỉ có hai vợ chồng tự xoay xở trong viện. Anh lo lắng đôn đáo nhờ cậy bác sỹ rồi đợi ngoài phòng đẻ mấy tiếng đồng hồ. Đúng 3h5p sáng con em cất tiếng chào đời, nhưng vừa bế con lên tay sắc mặt bác sỹ thay đổi:

“Cô bình tĩnh. Em bé có chút vấn đề”.

Nói rồi họ gọi cả chồng em vào trong thông báo rằng con em bị khiếm khuyết không có hậu môn. Tình trạng sức khỏe thằng bé đáng lo ngại, phải tiến hành cắt ghép khai thông đường đại tiện cho con mới mong duy trì được sự sống.

Nghe tin từ bác sỹ, em nằm chết lặng như người mất hồn. Chồng em bế con mặt tái mét. Tạm thời bác sỹ chuyển em về phòng hồi sức còn con phải ủ trong lồng kính đợi hội chuẩn mới đưa ra phương án điều trị.

Nằm trong phòng hồi sức, nghĩ tới con em khóc cạn nước mắt nhưng buồn hơn là thái độ của chồng. Từ lúc con chào đời, anh như biến thành người khác, chẳng quan tâm hỏi han tới vợ. Trong khi em bị rạch gần chục mũi, đau không ngồi dậy đi vệ sinh được mà anh cũng chẳng nâng đỡ vợ cứ ngồi thần người 1 góc.

Tới ngày thứ 3 trong viện, mẹ đẻ em lên. Vừa thấy bà, chồng em giao trả luôn:

“Mẹ ở lại chăm vợ con, con phải về có việc”.

Anh rời khỏi bệnh viện vài phút, em liền nhận được tin nhắn:

“Tôi về lo thủ tục ly hôn vì có sống với cô cũng chỉ sinh ra những đứa con chẳng lành lặn. Dòng giống nhà tôi không có như thế”.

Đọc tin nhắn của chồng, em giàn giụa nước mắt, khóc không thành tiếng. Lúc ấy em chỉ nghĩ tới con, chào đời đã không lành lặn được như những đứa trẻ khác còn bị bố bỏ rơi. Chuỗi ngày tháng về sau, mẹ con em sẽ có cả 1 hành trình gian nan đau đớn thể xác, lẫn tinh thần. Nghĩ thôi em đã muốn ngã khụy, hận chồng quá bạc tình. Đến con đẻ mà anh đành lòng ruồng bỏ như vậy.

hình ảnh

                                             Ảnh minh họa: Nguồn Internet