Tâm sự gửi con yêu!!!


--------------------------------------------------------------------------------


Nếu bạn đã, đang và sẽ làm mẹ. Xin hãy đọc những lời tâm sự dưới đây và gửi lời chia sẻ tới người mẹ này. Một người đang còn dằn vặt vì nỗi đau mất con đầu lòng. Xin chân thành cảm ơn:


@Yahoo.com">thanhnga.nhatminh@Yahoo.com


Mẹ không biết chờ đến hôm nay đã đủ để mẹ khâu lại vết thương hay chưa? Mẹ đã muốn viết những dòng tâm sự này từ lâu lắm rồi, nhưng lại sợ mình không thể giữ được cảm xúc...


Ngày 30-1 là 1 trong những ngày ba mẹ không thể quên nhất trong cuộc đời. Đó là ngày mẹ chậm tháng khoảng 15 ngày, mẹ không nghi là mình đã có thai, vì trước đó khoảng 10 ngày mẹ cũng đã thử que mà chỉ thấy 1 vạch. Không biết có phải vì ba mẹ không tin vào que thử hay vì vẫn hy vọng nên ba giục mẹ đi mua và thử lại lần nữa. Từ ngày cưới mẹ đã mua que thử rất nhiều lần nhưng lần nào cũng chỉ có 1 vạch. Lần này mẹ cũng không dám hy vọng nhiều. Để lấy may mắn mẹ đã đề nghị ba mua cho mẹ, biết đâu ba mát tay hơn.


Sáng ngày 30-1 mẹ dạy thật sớm, nói là dạy sớm nhưng mà cả đêm mẹ cũng không ngủ được. Ba con cũng dậy theo. Khi đặt que xuống mẹ thật không diám nhìn, mẹ sợ lại thất vọng và càng sợ hơn khuôn mặt của ba con. Một vạch lên mẹ thở dài và ba cũng vậy. Nhưng khi nhìn lại mẹ thấy có cái gì đó hồng nhạt ở dưới. Mẹ nhắm mắt và mở mắt ra nhìn lại một lần nữa để biết chắc mình đã không tưởng tượng. Mẹ thật không giám tin vào mắt mình, đúng là có 2 vạch, vạch trên thì rất đậm nhưng vạch dưới thi lại rất mờ nhưng nó cũng đủ để mẹ biết rằng mẹ không nhìn nhầm. Mẹ đánh vào vai ba con và hét lên “ Anh ơi! có 2 vạch”. Ba không tin mẹ và nghĩ mẹ đang tưởng tượng. Cũng đúng thôi vì không ít lần mẹ đã tưởng tượng mình đang nghén. Thấy mẹ khẳng định chắc như đinh, ba lại gần và đưa que lên gần mắt để nhìn rồi bảo “đúng là 2 vạch em ah”. Nói thật, lúc đó ba mẹ đều không giám tin đó là sự thật và sự hoài nghi về que thử được đặt ra. Nhưng sự hoài nghi đó có lớn đến đâu cũng không ngăn ba mẹ ôm nhau cười ra nước mắt. Chưa bao giờ mẹ nhìn thấy 2 vạch để mà nghi ngờ, hạnh phúc. Ba nhắc mẹ là không được khoe với ai vì ba sợ đó chỉ là nhầm lẫn. Ba mẹ quyết định ngày mai mua 1 loại que khác thử lại cho chắc. Nhưng chưa chờ được đến ngày hôm sau thi chính ba con đã khoe với đồng nghiệp của mẹ. Mẹ hiểu cảm giác của ba bởi nó chính là cảm giác của mẹ. Mẹ chắp tay cảm ơn ông trời nhiều lắm. Và mẹ tin là “Con cái là lộc trời cho”.


Chờ cả đêm, nói chuyện cả đêm cuối cùng cái ngày hôm sau đó cũng đã đến. Ba dạy sớm và chạy đi mua que thử. Vẫn cảm giác hồi hộp đó, nhưng lần này mẹ thấy mạnh mẽ hơn. Mẹ nhìn chằm chằm vào cái que không chớp mắt, một vạch rồi 2 vạch dần hiện lên. Lần này vạch thứ 2 rõ hơn, ngồi xa một đoạn vẫn có thể nhìn thấy. Ba mẹ ôm nhau và hét thật to. Có lẽ hàng xóm sẽ nghĩ ba mẹ điên mất, mới đầu năm mới đã hét ầm ĩ. Chẳng cần hàng xóm nghĩ vậy, mẹ nghĩ mình cũng sắp điên mất. Mẹ không biết diễn tả niềm hạnh phúc đó như thế nào nữa. Mẹ thấy mình thật may mắn. Từ trước tới giờ mẹ đều tự nhận mình là người may mắn mà. Đi học thì được cô thương bạn quý. Ra trường đi làm mẹ cũng không vất vả như người khác, chỉ cần mất thời gian ngắn mẹ đã có công việc ổn định với những người đồng nghiệp thật tốt tính. Mẹ lấy người mẹ yêu và cũng yêu mẹ hết mực _đó là ba con. Và bây giờ mẹ có con. Đó là hạnh phúc là may mắn phải không con!?


Ba vẫn không cho mẹ khoe với ông bà nội ngoại, ba bảo phải siêu âm đâu đấy rồi mới được khoe. Ba đèo mẹ đi ăn sáng rồi qua Phòng khám 125 Thái Thịnh để siêu âm. Bước vào phòng khám mẹ run lắm. Mẹ tin là mình đã có thai nhưng mẹ vẫn sợ, sợ tạo hoá chêu ngươi đùa giỡn mẹ. Nằm lên giường để bác sĩ siêu âm mà tim mẹ đập loạn nhịp, mà thực sự rất hồi hộp. Giọng bác sĩ như gáo nước lạnh dội lên ngọn lửa ngập tràn hạnh phúc của mẹ. Bác sĩ bảo “ Tử cung chưa có gì” và kết luận là chưa có thai. Mẹ bảo với họ là mẹ thử 2 que thử đều 2 vạch. Nhưng họ lại bảo “Bây giờ que thử nhiều loại đểu lắm, thử có thai thì ko có thai, thử không có thai thì lại có thai”. Và mẹ ra về trong sự lo sợ với lời nhắn của bác sĩ “ Nếu thấy đau bụng và ra máu thì nhập viện ngay” vì họ nghi mẹ mang thai ngoai tử cung. Ba ở ngoài nghe thấy hết, nhưng có lẽ ba là đàn ông nên bình tĩnh hơn mẹ. Mẹ về nhà trong cảm giác bất an. Mẹ lên mạng tìm kiếm xem có ai giống mình không. Mẹ đọc các trang: webtretho, lamchame…và thấy rất nhiều người giống mình, mẹ tin có thể mẹ quá nóng vội, con còn quá nhỏ chắc máy siêu âm chưa nhìn thấy.


Một tuần sau mẹ đi khám lại ở Y Cao. Hồi hộp, lo lắng đó là cảm xúc khi mẹ bước chân vào phòng khám đó. Phòng khám lúc đó là vào buổi trưa, ít người nên mẹ không phải chờ đợi. Lần này thì hạnh phúc trọn vẹn con ạ, không còn là sự nghi ngờ hay lo lắng. Bác sĩ đọc cho mẹ nghe về kích thước của con: 0.8cm và chỉ cho mẹ xem con đang nằm ở vị trí nào trong tử cung. Mẹ nhìn thấy con mà cũng có thể không mẹ chỉ biết mắt mẹ mờ dần đi vì hạnh phúc. Có lẽ bác sĩ cũng cảm nhận được điều đó nên hỏi mẹ “Đang mong có con lắm đúng không?” , mẹ cười. Bác sĩ có nói thêm là mẹ có nang buồng trứng trái với kích thước….là bao nhiêu mẹ không nhớ rõ. Mẹ chỉ nhớ rằng điều mẹ quan tâm nhất là kích thước phát triển của con trong bụng mẹ có binh thường so với tuổi thai mà bác si chuẩn đoán là < 4 tuần tuổi hay không. Mẹ không buồn quan tâm xem cái nang kia nó có hại gì tới mẹ hay con hay không.


Điều đầu tiên mẹ làm là gọi ngay cho ba con và đọc cho ba kết quả tình yêu của ba mẹ. Lúc đó nếu có cái loa hay bất cứ một loại thiết bị nào để mẹ có thể chia sẻ hạnh phúc của mình với cả thế giới thì mẹ cũng sẽ làm điều đó ngay. Ba gọi điện khoe ông bà nội, ngoại. Thật ra, trước khi đi siêu âm lại ba mẹ cũng đã không giữ kín được hạnh phúc này với gia đình lớn rồi con ạ.


Ba dẫn mẹ đi mua sữa, bánh sữa và quần áo bầu. Ba mẹ lên kế hoạch ăn uống để con được khoẻ mạnh. Ba không cho mẹ làm việc nhà và bắt mẹ nghỉ ngơi. Ba mua sách dành cho ông bố “Nhất ký ông bố tương lai” và mua sách dành cho mẹ _sách hướng dẫn chăm sóc bà bầu và trẻ sơ sinh. Tối đến ba nghé vào bụng mẹ và nói chuyện với con.


Một tuần sau mẹ bắt đầu nghén. Mẹ sợ mùi thức ăn nhưng vẫn cố mỗi bữa ăn được 2 bát cơm. Mẹ uống sữa Similac Mum vì mọi người nói đây là sữa tốt nhất, con sẽ chắc và khoẻ mạnh. Mẹ không ăn xoài xanh mặc dù đây là món mẹ thích vì mọi người nói nó có độc. Ba thức dạy hàng đêm để đưa mẹ đi vệ sinh. Mẹ thích con gái còn ba thích con trai. Miệng nói là vậy, con là trai hay gái với ba mẹ con vẫn là một kho báu.


Mọi người thường nói ba tháng đầu mang thai mà nghén thường hay xuống cân. Nhưng mẹ lại lên cân dù không nhiều : 1-2kg. Mẹ nghén vào buổi sáng và tối đêm. Thời gian đầu mẹ hay mất ngủ. Mẹ rất nhanh đói và thỉnh thoảng đêm ba lại đi mua cháo tim cho mẹ. Ai cũng bảo 3 tháng đầu phải cẩn thận không được để cúm vì nó sẽ ảnh hưởng đến não con, rồi 3 tháng đầu rất dễ sảy thai. Mẹ đếm từng ngày để mong 3 tháng qua mau. Bác sĩ bảo khoảng đến tuần thứ 8 phải đi khám để nghe tim thai. Như vậy là 8/3 mẹ phải đi khám lại. Mẹ biết nếu không có tim thai tức là thai lưu. Nhưng thai lưu thì thường có biểu hiện đau bụng, ra máu và hết các triệu chứng nghén.


Tuần thứ 8 cũng đến, mẹ thấy sức khoẻ mình bình thường vẫn nghén và không có gì bất thường. 8/3 là ngày chủ nhật ba bảo mẹ đi khám, nhưng hôm đó một phần vì trời mưa, phần khác vì mẹ thấy cơ thể mình bình thường nên mẹ không đi khám lại. Sáng hôm sau mẹ đi làm bình thường. Công ty mẹ có 2 người nữa cũng mang thai trước mẹ có mấy tuần thôi. Mẹ hay xuống đó để hỏi han tình hình và cũng để lấy kinh nghiệm. Cũng như mọi lần bọn mẹ kể về nghén, ăn uống và khám thai. Đồng nghiệp của mẹ kể vừa đi khám, bé được 10 tuần tuổi và tim thai đập khoẻ lắm. Mẹ thấy hạnh phúc quá và thèm được nghe nhịp đập trái tim con. Mẹ gọi cho ba chiều qua công ty đón mẹ đi khám.


Ngày 9-3 là ngày mẹ muốn quên nhất trong cuộc đởi. Chiều hôm đó ba đưa mẹ qua 125 Thái Thịnh để khám. Mẹ cũng không biết điều gì ở phòng khám này lại thu hút mẹ, nhưng cũng từ hôm đó sẽ không bao giờ mẹ quay lại đây. Mẹ vào mua phiếu siêu âm và khám. Câu đầu tiên bác sĩ hỏi mẹ là thai bao nhiêu tuần, mẹ bảo: 8 tuần. Bác sĩ lại hỏi: Đã đi siêu âm lần nào chưa? Mẹ trả lời: Ngày 7/2 cháu đi siêu âm thai được